Những ngày thơ ấu

      Cô tôi, hai anh họ tôi không trả lời còn có lý chứ bà nội tôi và những người ở gần nhà tôi thấy tôi hỏi lắm thì hoặc làm lơ đi, hoặc gắt lên thì thật vô lý quá chừng. Chính mấy người này đã gieo cái ý nghĩ vẩn vơ ngờ vực vào tâm trí tôi. Đã một lần bà tôi vẫy tôi lại, ôm tôi vào lòng xoa đầu nói:

– Ai đẻ mày?

      Nhìn những miếng bánh kẹo thơm phức trong giấy bóng xanh đỏ ở tay bà tôi, tôi nũng nịu đáp:

– Bà đẻ con.

      Bà tôi lừ mắt, tát vào má tôi:

– Bố mày, chỉ được cái hóm thôi. Không phải!

– Vậy con là con cậu bà nhỉ?

      Bà tôi lườm tôi một cái dài, lại hỏi:

– Cậu làm gì?

– Cậu làm ông xếp đề lao.

      Bà tôi, vẫn một giọng ngọt ngào:

– Còn cái Quế là con ai?

      Tôi đã hơi cáu vì thèm ăn lắm mà chưa được miếng nào, tôi ngoẹo đầu ngoẹo cổ, phụng phịu:

– Con không biết!

      Bà tôi lại tát nhẹ vào má tôi:

– Láo nào! Bố mày! Nói đi rồi bà cho.

      Nhưng tôi dại gì chậm nói để chậm ăn, tôi liền kéo tay bà tôi cầm bánh thấp xuống tí nữa:

– Em Quế cũng là con cậu.

      Tôi đã thất vọng. Bà tôi hừ mạnh một tiếng, đổi nét mặt:

– Không phải!

      Tôi gắt lên:

– Chả con cậu là con ai? Không cho con thì thôi!

      Dứt lời, tôi gỡ tay bà tôi, chực chạy đi chỗ khác. Bà tôi phải bóc ngay phong bánh, bẻ cho tôi một nửa rồi cặp chặt tôi vào hai đầu gối:

– Bà bảo không phải là không phải mà.

      Tôi không cắn bánh vội, cau mặt nhìn bà tôi:

– Thế nó không phải là con cậu con, sao nó lại được ăn sữa bò, lại có vú bế?

      Tôi lý luận như thế vì tôi cho rằng được vú em chăm bẵm và ăn sữa bò là một vinh hạnh, một sự biệt đãi. Tôi có biết đâu rằng bà tôi chẳng muốn mẹ tôi bận bịu vì em gái tôi, để tôi được độc quyền hưởng sự nuôi nấng chăm bẵm của mẹ tôi. Bà tôi lại xoa đầu tôi và cười. Nụ cười làm rung động cặp môi rạn nứt, chảy xệ ấy, tôi vẫn chẳng thấy gì là vui vẻ.

Trích Nguyên Hồng

 
Đọc sách online

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *