Lão thuyền trưởng

     Lão đang lê cái chân tiến lại gần cánh cửa của nhà trọ, kéo theo phía sau chiếc xe cút kít chở cái hòm của mình; lão có thân hình cao to, nặng nề và mái tóc màu nâu đậm, búi tóc bóng bẩy dài xuống tận cổ chiếc áo choàng màu xanh mốc meo; hai bàn tay lão đầy vết chai nứt, những cái móng đen kịt bị sứt mẻ; một nhát kiếm đã sượt qua má lão, để lại trên đó một vết hằn nhăn nhúm và tím tái. Dường như tôi vẫn nhìn thấy lão vừa đảo mắt nhìn về phía bãi đất trũng của nhà trọ, vừa huýt một điệu gì đó trước khi đột nhiên cất giọng thều thào hát cái bài hát cũ rích của thủy thủ…

     Giọng của lão khi hát khàn khàn và run rẩy. Rồi lão thúc chiếc gậy nhọn cầm trên tay vào cánh cửa, và khi cha tôi xuất hiện, với một giọng cộc lốc, lão đòi cha tôi mang tới một cốc rum. Khi rượu được mang tới, lão nhâm nhi từng ngụm như thể là tay sành sỏi lắm, vừa thưởng thức rượu, vừa tiếp tục đảo mắt nhìn về phía những vách đá xung quanh và phía tấm biển nhà trọ.

     Thường thì lão rất ít nói. Ngày nào lão cũng đi dạo trên những vách đá cùng với cái ống nhòm bằng đồng, còn buổi tối thì quanh quẩn trong căn phòng chung của nhà trọ, ở cạnh gian bếp, với những ly rượu rum pha nước. Khi ai đó hỏi han lão, thay vì đáp lại, lão ném về phía người hỏi một cái nhìn dữ dằn và phát ra bằng giọng mũi một thứ âm thanh gợi cho người ta nhớ tới một chiếc tù và được thổi khi trời mù sương.

Trích Đảo giấu vàng của Robert Louis Stevenson

Câu hỏi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *